25 tháng 5, 2013

Con Yêu Mẹ

Bài dự thi của: Đinh Văn Thưởng
Ngày Sinh: 08/11/1991
SĐT: 0968731191
CMT: 013068936
Địa chỉ: Xuân Thu – Sóc Sơn – Hà Nội.


Con yêu và cảm ơn Mẹ! 23 năm qua, kể từ khi con chào đời, chưa một lần con nói ra được điều này. Thằng con này chỉ biết nhận yêu thương từ Mẹ mà chưa một lần đền đáp lại. Thằng con này chỉ biết nhận lấy bao nhiêu mồ hôi, nước mắt của Mẹ mà chưa một lần nói lên được một câu cảm ơn với Mẹ.
Con chỉ biết nhõng nhẽo đòi Mẹ bế đi dong hết chỗ này chỗ kia khi con ốm, mà không biết rằng đôi vai gầy của Mẹ đã rất mệt mỏi.
Con chỉ biết cằn nhằn mỗi khi Mẹ gọi dậy sớm để ăn sang đi học, mà không biết Mẹ  đã giậy từ bao giờ để nấu bữa sáng cho con.
Con chỉ biết trách móc Mẹ sao không đi đón sau giờ tan học giống những đứa bạn con, mà không biết lúc đó Mẹ đang phải đổ từng giọt mồ hôi để kiếm bữa ăn hàng ngày cho con.
Con chỉ biết than vãn đói bụng khi Mẹ về muộn chưa kịp nấu cơm, mà không biết Mẹ đã quá mệt mỏi với cái bụng rỗng tuếch sau một ngày làm việc cật lực.
Con chỉ biết hí hửng, tươi cười, đi khoe bạn bè khi Mẹ mua cho con cái áo mới, mà không biết Mẹ  đã phải suy nghĩ, chắt chiu đến héo người để dành tiền mua áo mới cho con, trong khi áo Mẹ đã chi chít những miếng vá.
Con chỉ biết ham chơi quên thời gian với chúng bạn, mà không biết Mẹ đang lo lắng đi tìm con khắp nơi.
Con chỉ biết ngửa tay xin tiền Mẹ và chê ít, mà không biết rằng đó đã là tất cả số tiền của Mẹ có.
Con chỉ biết quậy phá, chơi bời, mà không hề nghĩ đến những hậu quả con gây ra Mẹ đều là người gánh chịu.
Con chỉ biết lấy tiền của Mẹ chốn học đi chơi điện tử, trong khi Mẹ đang gánh từng gánh lúa ngoài đồng dưới cái nắng thiêu da đốt thịt, mà vẫn phải lo về để nấu cơm sợ con đói khi đi học về.
Con chỉ biết đòi bằng được đi chơi hết chỗ này đến chỗ kia, mà Mẹ chưa từng biết đến những nơi đó.
Con chỉ biết về quê xin tiền,và rồi mỗi khi lên Thành phố là Mẹ lại nhét thêm tiền vào cặp cho con sợ bố con biết. và rồi con hí hửng rằng mình lại có thêm tiền để đi chơi với bạn, mà không hề nghĩ rằng với số tiền Mẹ cho thêm đó lại làm những nếp nhăn trên khuôn mặt Mẹ sâu hơn.
Khi Mẹ gọi điện hỏi thăm con.
Con đã hơn một lần gọi những điều đó là cằn nhằn, là lắm chuyện, là phiền toái. Con đã hơn một lần bỏ điện thoại ra khỏi tai để không phải nghe những lời dặn dò của Mẹ.
Con vẫn tin con có thể đi một mình và đi thật vững. Rời xa Mẹ sớm hơn những đứa bạn, con gọi đó là tự lập. Một mình giữa thành phố, con có nhiều mối quan hệ khác. Lúc khó khăn con tìm đến bạn bè, lúc mệt mỏi con tìm đến bạn bè, lúc vấp ngã con cũng tìm đến bạn bè…Chưa bao giờ con tìm đến gia đình. Cũng chẳng bao giờ chia sẻ với Mẹ những khó khăn. Con ghét bị gặng hỏi và bị giáo huấn đủ điều, nhất là từ Mẹ.
Tất cả những sai lầm, những thất bại, những vấp ngã của con, con đều lấy ra đổ lỗi cho Mẹ là đã không quan tâm, không lo lắng cho con khi cần thiết nhất. Nhưng không, Mẹ không bao giờ trách con cả. Cả cả khi con hoàn toàn sai trái. Sao con chỉ thấy mình ích kỉ thấy mình nhỏ nhen. Chỉ biết sống cho những niềm vui, những đam mê của mình quay lưng trước nỗi buồn của những người thân yêu nhất. Con đang tâm vứt bỏ những quan tâm, những yêu thương của Mẹ. Con bị bệnh mẹ mua cho con bao nhiêu thang thuốc đông tây, con chê bai không uống. Bao nhiêu quần áo, giày dép Mẹ mua con chê xấu để hết ở nhà. Bao nhiêu lời Mẹ dặn con để ngoài tai.
Con đã ương bướng quá lâu, đã để ngoài tai quá nhiều những lời quan tâm và đã phủ nhận rất nhiều yêu thương từ những người quan trọng nhất với con, là bố, là Mẹ, là anh trai con.

Năm nay con đã 23 tuổi. Lớn quá rồi Mẹ nhỉ?
Con đã từng rơi nước mắt khi thấy một đứa trẻ khóc khi Mẹ nó bị tai nạn, Con đã từng rơi nước mắt khi xem về một thằng bé Mông Cổ hát về Mẹ… Cuộc đời này đã có bao nhiêu điều làm con rơi nước mắt. Còn với Mẹ của con, nước mắt đã bao giờ rơi vì Mẹ? Đã bao giờ con nghĩ cho Mẹ.
Dù có viết cả đời cũng không hết được lỗi lầm của con đối với Mẹ, dù con có kể cả đời cũng không bao giờ hết được công lao, yêu thương của Mẹ dành cho con. Làm sao con nói hết được chư. Với con, Mẹ chưa bao giờ biết đến 2 chữ “từ chối”. Mẹ luôn còng lưng chiều theo những yêu cầu của con. Luôn cố gắng, hy sinh để con được đúng với cái câu khiến Mẹ rơi nước mắt: ”bằng bạn bằng bè”.
Mẹ ơi. Thằng con này tệ lắm phải không. Bao nhiêu năm qua Mẹ đã quá mệt mỏi, đau đầu với đứa con hư hỏng này Mẹ nhỉ. Vậy mà chưa một giây nào Mẹ ghét bỏ con, chưa một phút nào Mẹ ngừng quan tâm, lo lắng cho con. Để rồi Mẹ nhận lại toàn là những bực tức, những muộn phiền và còn cả những giọt nước mắt nữa. Dù con biết nhưng  mà con vẫn cứ lặng im, cứ vô tâm coi như là không có gì.  
Mẹ đã đi qua nửa đời người rồi phải không Mẹ? Trong quãng thời gian dài dằng dặc đó, Mẹ đã dành bao nhiêu phút để nghĩ cho bản thân nhỉ? Con có đếm được không hả Mẹ? Liệu con có đếm được khi từ lúc con sinh ra thì từng giây của Mẹ đã dành hết cho con. Suốt đời Mẹ đã một nắng hai sương, sáng tối trên đồng ruộng nuôi nấng anh em con được nên người. Gương mặt Mẹ đã hằn những nếp nhăn vì thời gian cùng bao nỗi vất vả của cuộc sống đời thường. Mẹ của con lúc nào cũng tất bật với công việc, luôn luôn tỏ ra mình là người khỏe mạnh. Cả đời Mẹ không lúc nào nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình, tất cả hạnh phúc đời Mẹ đều dành hết cho con, chỉ mong sao cho con nên người và cho gia đình hạnh phúc.
Mẹ không thể no khi con còn đói, Mẹ không thể ngủ khi con còn thức, Mẹ không thể an lòng khi con dấn bước vào cuộc đời đầy bất trắc. Con thương Mẹ... thương Mẹ nhiều lắm... nhưng sao lúc nào con cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân, lúc nào cũng chỉ làm Mẹ buồn phiền, lúc Mẹ răn dạy thì con cứ cố cãi lại, kô chịu lắng nghe, con cho nó là vỗ nghĩa... con xin lỗi! Con hối hận lắm Mẹ ạ... chỉ có Mẹ là người yêu thương đứa con trai hư hỏng này nhất thôi…Con xin lỗi! Nhưng ước gì con không được sinh ra trên cõi đời này để Mẹ đỡ phải vất vả vì con. Con vô dụng quá phải không Mẹ… Con chỉ biết nghĩ trong đầu là con yêu mẹ mà chưa một lần con dám thổ lộ ra điều đó. Ước gì con được làm một đưa học sinh mẫu giáo, để mỗi khi tan học là nó lại chạy ra ôm mẹ nó, thơm lên má mẹ nó, và nó yêu mẹ nó. Điều mà ngày xưa con không hề nghĩ tới. Ước gì cái cảm giác ngại ngùng, nhút nhát trong con biến mất để con dám ôm mẹ, nói yêu mẹ. Con xin lỗi! Mẹ yêu của con.
Cảm ơn ông trời đã sắp đặt cho con được làm con của Mẹ. Con ước được dành cả cuộc đời này để đền đáp cho Mẹ.
Con yêu Mẹ!




0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã quan tâm!

Twitter Facebook Google +

 
Cảm ơn quý khách đã quan tâm đến Siêu Thị TAVINET